Fr:Bieu Nguyen*Paul Van
52 tuổi, tui cũng chưa gọi là già, trung niên thôi, nhưng người biết trước con đường mình đi và sẽ đến, cũng lắm hay ho chứ không gọi là thừa, đọc bài “ Tuổi già là thời sung sướng nhất” của tác giả Bieu Nguyen*Paul Van thật là chí lý, xin mạn phép đăng tải lại trên Blog nhà với thái độ trân trọng quý mến của kẻ hậu sinh đối với bậc trưởng thượng. Tui trộm nghĩ, tôn trọng người già vì đó là tương lai của mình mà, xin cảm ơn tác giả Bieu Nguyen*Paul Van.
Khi đã lớn tuổi, thì con người được nhiều tự do hơn, được
thong thả hơn để sống. Không còn phải như em bé bị cha mẹ
ép buộc, bây giờ thì muốn làm chi thì làm, muốn thức khuya dậy sớm gì, cũng
chẳng còn ai la mắng dọa nạt, rầy la. Nếu vợ vì thương, sợ mất sức khỏe, thì
cũng cằn nhằn chút chút thôi, mình không nghe thì cũng chẳng bị roi đòn gì.
Không còn phải khổ công học tập, lo lắng cho tương lai
mai sau, chẳng phải học thêm chi cho mệt trí, biết quá nhiều, biết quá đủ rồi.
Nếu đã nghỉ hưu, thì học thêm làm chi. Nếu còn đi làm, thì cũng đã rành nghề,
quen tay quen việc, làm việc dễ dàng.
Khi
già tình yêu cũng không còn là mối bận tâm, không quan trọng quá, chưa
nghe báo đăng các cụ già trên dưới sáu mươi tự vẫn chết vì thất tình. Tội
chi mà chết vì tình trong tuổi già, vì cũng sắp thấy Diêm Vương rồi, việc chi
mà đi sớm hơn. Khôn quá rồi, chết vì tình yêu là nông nỗi.
Đời
sống tình cảm của tuổi già êm đềm hơn, ít đau đớn ít sôi động, và bình lặng.
Tuổi già rồi, các ông không còn tính chuyện mèo mỡ lăng nhăng, khỏi phải lo
lắng sợ vợ khám phá ra chuyện dấu diếm mà nhà tan cửa nát. Đỡ tốn tiền quà cáp,
đỡ tốn thì giờ lui tới các nơi bí mật. Hồi hộp, đau tim. Các bà khỏi phải lo
chuyện đi đánh ghen, không còn cần phải chăm chút nhan sắc làm chi nữa, vì như
chiếc xe cũ rệu, có sơn phết lại cũng xộc xệch, cũng méo mó. An tâm và chấp
nhận, thì khỏi băn khoăn mà vui.
Cũng
có một số ít những cặp vợ chồng già đem nhau ra tòa chia tay, vì khi già cả hai
đều trở thành khó tính. Hậu quả của ly dị trong tuổi già không trầm trọng như
khi còn trẻ, vì con cái đã lớn, đã tự lập, không còn ảnh hưởng nhiều đến tương
lai chúng và tương lai của chính mình. Vì còn sống bao lâu nữa mà lo lắng chi
cho nhiều. Xa được ông chồng khó tính, độc tài là mừng. Dứt được bà vợ đanh đá,
bạc ác là phải sung sướng. Khỏe trí.
Tuổi già, cố giữ cho còn có nhau, khi đã đến nước ly dị, thì hai bên đều đúng,
đều có lý. Đây là hành động tự cứu mình, và cứu người ra khỏi cảnh khổ lúc cuối
đời, khi mà mộ bia đã thấp thoáng trước mắt, không còn bao nhiêu ngày nữa.
Có điều ít ai nghĩ đến, là càng già, thì càng dễ tìm một người bạn đời để nối
lại, để an ủi nhau trong tuổi xế chiều. Vì chung quanh họ, có thiếu chi người
đứt gánh nửa đường. Chồng chết, vợ chết, ly dị. Vấn đề là không sao tìm được
một người có chung nhiều kỷ niệm, nhiều tình nghĩa, nhiều chia xẻ như người
phối ngẫu cũ.
Tình già cũng nhẹ nhàng, thong thả, ít khổ đau, ít sôi nổi hơn tình khi còn trẻ
trung. Sức lực cũng có còn bao nhiêu mà ghen tương nhau chi, mà lo lắng chi cho
thêm mệt, những người lớn tuổi kinh nghiệm và biết rõ như vậy. Nhiều
người trẻ, sau khi gia đình tan vỡ thì xuống tinh thần, uống ruợu đánh
bài tìm quên, đôi khi không phải vì họ quá thương yêu người cũ mà tự hủy hoại
đời mình, mà chính vì họ tự thương thân, tự ái bị xúc phạm, và rồi sa lầy vào
ruợu chè cờ bạc. Người lớn tuổi thì suy nghĩ khác. Họ nghĩ rằng ta cũng đã gần
đất xa trời rồi, có sống thêm bao lâu nữa mà sầu khổ cho mệt. Mất củ khoai
lang, thì kiếm củ khoai mì bù vào.
Tuổi già biết giá trị tương đối của tình yêu nên không tìm tuyệt hão, không tìm
lý tưởng, và nhờ vậy không bị thực tế phũ phàng làm vỡ mộng, đau khổ. Khi
già rồi, có ai hỏi tuổi, thì cũng không cần dấu diếm, không cần sụt đi năm bảy
tuổi làm chi. Sướng lắm. Vì có sụt tuổi, cũng không dấu được những nếp nhăn, mà
chẳng có ích lợi gì. Nếu tự cọng thêm cho mình chừng chục tuổi, thì không chừng
được thiên hạ nức nở khen là còn trẻ, trẻ quá, và họ mơ ước được như mình.
Các ông có vợ đẹp, khi lớn tuổi cũng đỡ lo bọn dê xồm dòm ngó, lăm le dụ dỗ vợ
mình. Con người, ai mà không nhẹ dạ, ai mà không ưa lời nói ngon ngọt êm tai,
ai mà không có khi thiếu sáng suốt. Vợ chồng cũng có khi bất hòa, buồn
giận nhau, và những khi nầy, lòng người dễ chao đảo lắm. Bởi vậy, các ông đỡ
nghe các bà hăm he ly dị, hăm he bỏ nhau. Tuổi nầy các bà cũng thừa khôn
ngoan để biết những tên ngon ngọt, hứa hẹn nhiều, thường chỉ là những tên phá
đám, chứ không thể tin tưởng được.
Đàn bà có chồng hào hoa, đẹp trai, khi lớn tuổi cũng bớt lo, vì các ông
cũng bớt máu nóng, bớt chộn rộn và khôn ngoan hơn thời trẻ trung. Biết kềm chế
hơn, và biết rõ giá trị hạnh phúc gia đình cần gìn giữ hơn là chơi ngông.
Tuổi già, vợ chồng sống chung với nhau lâu rồi, chịu dựng nhau giỏi hơn, quen
với cái thói hư tật xấu của nhau. Không còn thấy khó chịu nhiều nữa. Dễ dung
thứ cho nhau, chấp nhận nhau, vì họ biết rõ bên cạnh cái chưa tốt của người bạn
đời, còn có rất nhiều cái tốt khác.
Vợ
chồng, khi đó biết bao nhiêu là tình nghĩa, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu thân
thiết, cho nên hạnh phúc hơn, vui hơn.
Tình
yêu trong tuổi già thâm trầm, có thì giờ bên nhau nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn.
Cũng có nhiều ông bà già ưa cãi vã nhau ,cũng dễ hiểu, khi đó tai của cả
hai ông bà đều lãng, người nầy nói một đường, người kia hiểu nẻo khác, cho nên
buồn nhau giận nhau, không gây gổ sao được? Tuổi
già, thì tất cả mộng ước điên cuồng của thời trẻ trung đã tan vỡ, đã lắng
xuống, không còn khích động trong lòng, không còn thao thức nhức nhối. Họ biết
sức mình đến đâu, và không tội chi mà ôm cao vọng cho khổ thân. Họ còn biết
thêm rằng, nếu những cao vọng điên cuồng ngày xưa mà có thành đi nữa, thì e
cũng chỉ là hư không, chẳng đáng gì.
Khi tuổi già, thì biết khôn ngoan mà an phận, biết vui với bình thường. Biết
đâu là hạnh phúc chân chính. Nhiều người già rồi mới tiếc suốt một thời
son trẻ không biết sống, phí phạm thời gian theo đuổi những huyễn mộng, làm đau
khổ mình, làm điêu đứng người khác.
Tuổi già, vui khi thấy mình hết nông nỗi, nhìn đời bằng cái tâm tĩnh lặng hơn.
Ai khen không hớn hở mừng, ai chê không vội vã hờn giận. Vì biết rõ mình không
có gì xuất chúng để thiên hạ khen nịnh. Và biết mình cũng có nhiều cố tật không
chừa được, đáng chê. Chê thì chê, khen thì khen. Khen cũng thế, mà chê cũng
thế, thì ta vẫn là ta, là một kẻ già, đáng được khoan thứ hơn là trách móc.
Lúc nầy, không còn muốn làm giàu, không bị con ma tham lam thúc bách để
kiếm và tích trữ cho nhiều tiền nhiều bạc. Con cái cũng đã lớn, không phải chi
tiêu nhiều thứ , thì tiền bạc, chỉ cần đủ sống thôi, cũng là thỏa nguyện. Họ
cũng không cần se sua, tranh hơn thua với ai, tinh thần họ vui vẻ, dễ chịu và
khỏe khoắn hơn.
Mối lo âu về tài chánh cũng nghẹ gánh. Bởi khi đó, nhiều người đã tích
trữ được một số tiền nhỏ. Nhà cửa cũng đã có. Nợ nhà, nợ xe cũng ít đi,
hoặc không còn nữa. Con cái cũng đã lớn, không còn là gánh nặng cho mình. Chúng
nó đã có nghề nghiệp, đã làm ăn được. Chắc chắn tương lai chúng khá hơn
mình nhiều. Người già không chi tiêu nhiều, ăn cũng ít đi rồi, chơi cũng không
còn phung phí dại dột như tuổi trẻ.
Khi già, thời gian mới là thực sự của mình, vì không còn phải chạy ngược chạy
xuôi kiếm sống nữa. Không còn bị bó buộc bởi trách nhiệm bổn phận. Có thể ngồi
mơ mộng hàng giờ trên ghế đá công viên, thưởng thức thiên nhiên tuyệt thú, có
thể tìm được an bình tuyệt đối, không như thời còn trẻ, đi nghỉ mát, mà thỉnh
thoảng cũng bị công việc nhà ám ảnh, nhắc nhở.
Tuổi già về hưu, là một mong ước của gần như của tất cả mọi người. Nhiều người
gắng làm sao kiếm cho nhiều tiền để dược về hưu sớm hơn. Nhiều thanh niên, ngày
về hưu còn xa lắc, xa lơ mà vẫn mơ ước. Người Mỹ, trẻ già chi cũng ngĩ đến hưu
trí. Hưu trí trong tuổi già là một phần thưởng của tạo hóa, của xã hội. Cho
sung sướng, nghỉ ngơi. Già là nghỉ ngơi, là khỏe khoắn.
Mỗi buổi sáng nằm dài trên giường, sáng nào cũng là chủ nhật trong tuần, muốn
dậy lúc mấy giờ cũng được, muốn nằm cho đến trưa đến chiều cũng không sao. Nằm
thoải mái, không ai chờ, ai đợi, không có việc gì gấp gáp phải làm, ngoại trừ
cái bọng tiểu nó thúc dục, không cho mình nhịn lâu thêm được nữa. Thế thì sao
mà không sung sướng.
Nếu chưa về hưu, còn đi làm việc, thì cái tâm của người lớn tuổi cũng nhẹ
nhàng, ít bị những sức căng, bị áp lực đè nén. Vì tài chánh cũng quan trọng,
nhưng không quá quan trọng đến nỗi khi thất nghiệp thì mất xe, mất nhà, mất vợ
mất con như những người còn trẻ. Khi này, nhiều thứ trong cuộc sống đã ổn định,
nhu cầu tiền bạc cũng không quá nhiều. Vã lại, già rồi, kinh nghiệm công việc
nhiều, cho nên giải quyết mọi sự trong dễ dàng, thong thả.
Bạn đồng sự cũng có chút nể nang, phần vì tuổi tác, phần vì kinh nghiệm. Có
trường hợp, còn có việc thì tốt, mất việc thì mừng hơn, vì có lý do chính đáng
để về hưu cho khỏe. Vì nếu việc có hoài, việc lại dễ dàng, thì tiếc, không muốn
về hưu. Tuổi lớn, không cần thăng tiến, không cần đua chen với ai, cho nên tinh
thần thoải mái, được bạn bè chung quanh thương mến hơn. Những người về hưu rồi,
trở lại làm việc, thì đi làm, như đi chơi, chứ không phải "đi
cày" như nhiều người khác quan niệm. Vui thì làm tiếp, chán thì về
nhà nghỉ ngơi.
Người lớn tuổi, thì sức khỏe xuống, bệnh hoạn ồ ạt đến tấn công, không ai thoát
khỏi bệnh hoạn. Nhưng họ lại cảm được cái sung sướng của một ngày khi bệnh
thuyên giảm. Một ngày khi cảm thấy gân cốt ít nhức mỏi hơn, dễ chịu trong từng
khớp xương hơn. Ngưới trẻ đâu có thấy được những nỗi sung sướng này? Vì
họ chưa kinh nghiệm, chưa trải qua, nên chưa biết. Họ có sức khỏe, nhưng họ
không biết đó là sung sướng, cho nên, xem như chẳng có giá trị gì. Anh chị xem,
nếu anh chị có một tảng ngọc to bằng cái bàn nằm trong vườn, mà anh chị không
biết đó là chất ngọc, thì không biết quý, không biết mình sung sướng có tảng
ngọc, mà chỉ quý và sướng vì viên ngọc nhỏ xíu nằm trên chiếc nhẫn mà thôi. Có
người viết sách rằng, tuổi già, buổi sáng ngủ dậy, nghe xương cốt đau nhức mà
mừng, vì biết mình chưa chết. Tôi thêm rằng, biết mình còn sống là mừng, biết
mình đã chết nhẹ nhàng, càng mừng hơn.
Nầy anh chị có nhớ câu chuyện Thượng Đế khi đuổi tổ phụ loài người là ông Adam
và bà Eva xuống trần gian, có chỉ mặt mà phán : “Từ nay chúng mi phải đổ
mồ hôi trán mới có hạt cơm vào mồm”. Đó là câu nguyền rủa độc địa nhất, là lời
phán ý nghĩa nhất, là con người phải sống trong nhọc nhằn. Sách Phật cũng có
viết đời là đau khổ, và tu để tránh khổ. Đó, đời nầy đáng sống lắm, nhưng cũng
nhiều khổ đau lắm. Bởi vậy nên tôi nói, được sống là mừng, mà được chết, cũng
mừng. Tôi đi đám ma ông bạn già, thấy gia đình khóc lóc, rên rỉ thảm thương,
con cháu mếu máo kể lể. Tôi cười trong bụng, nghĩ rằng bọn nầy không biết luật
của tạo hóa. Có sinh thì có diệt. Chúng nó muốn thân nhân của chúng sống đời
đời sao? Biết đâu chỉ là khởi điểm của một cuôc rong chơi. Nầy, tôi đọc cho anh
chị nghe một đoạn thơ của anh bạn tôi:
Tôi đi trước, hẹn gặp nhau ở đó
Ai
thay da mãi mãi sống muôn đời ?
Kẻ
trước, người sau xếp hàng xuống mộ,
Biết
đâu là khởi điểm cuộc rong chơi ...
Khi
tuổi già, thì xem cái chết như về. Ai không phải chết mà sợ. Sống qua khỏi tuổi
năm mươi, là đã lời lắm. Tuổi trung bình của con người trên thế giới này chưa
được con số năm mươi. Thì mình nên tự xem như được sống thêm đời thứ hai. Đời
trước đã hoàn tất, có cả khổ đau lẫn hạnh phúc. Đời sau nầy, thì chắc chắn là
sung sướng hơn hạnh phúc hơn đời trước. Vì đã từng trải, đã gom được kinh
nghiệm của đời trước, để thấy đâu là hạnh phúc chân thật, đâu là phù du huyễn
hão. Chết là về. Nhưng chỉ sợ không về được đến nơi đến chốn, mà như chiếc xe
hư máy dọc đường. Làm khổ chủ xe, bắt nằm liệt mê man, không sống mà cũng không
chết, đó mới là cái đáng sợ. Tôi biết vậy, nên đã làm di chúc, khi nào tôi bị
mê ba ngày, thì xin rút ống cho tôi đi. Đi về bình an.
Này, anh chị nghĩ sao về ông bác sĩ mà người ta đặt cho tên là bác sĩ tử thần?
Già rồi tôi không nhớ rõ tên, hình như ông ta tên là “Ki-Vô-kiên” phải không?
Cái tên gần gần như vậy. Theo tôi, thì ông nầy là một vị Bồ Tát, cứu độ cho
chúng sinh mau qua khỏi khổ đau, để bị ra tòa, bị tù tội. Chỉ có cái tâm Bồ Tát
thật lớn mới làm được việc đó. Tôi cố tìm một cái ảnh ông ta để thờ sống, mà
không có. Tôi nghĩ, trong tương lai, luật pháp sẽ không ngăn cấm việc cho người
đau đớn ra đi sớm hơn, vì đàng nào cũng chết, tại sao phải kéo cái đau đớn ra
dài hơn mới được chết. Trừng phạt người ta hay sao?
Trong tuổi già, người ta biết ơn sự nhiệm mầu của tạo hóa. Có bộ máy nào, không
phải là gang thép, bạch kim, mà chạy một mạch sáu bảy chục năm không ngưng
nghỉ, mà vẫn còn hoạt động như quả tim, buồng phổi, trái thận, cái bao tử, não
bộ. Có hệ thống ống dẫn nào hoạt động sáu bảy chục năm mà chưa thay thế như các
mạch máu của hệ thống tuần hoàn. Thì dù có rò rỉ van tim, chất mỡ đọng nghẹt
trong vài ba mạch máu, thì cũng là sự thường tình, và mừng là còn sống, còn
sinh hoạt được. Dù có phải liền liền đi vào cầu tiểu mỗi ngày nhiều lần, thì họ
vẫn sung sướng là cái vòi xài mấy chục năm mà vẫn chỉ mới rò rỉ sơ sơ. Mấy cái
vòi nước trong nhà, bằng kim khí cứng, không rỉ sét, thế mà năm bảy năm đã phải
thay rồi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét